Bài Hát: Hoa Dạ Lý
Đêm thu vắng lạnh lòng buồn day dứt
Cung hoán thân trầm như réo gọi lòng tôi
Ôi văng vẳng bên tai
Giữa canh trường ai nức nở
Điệu ca buồn như than thở
Day dứt cung đàn trăn trở một đường tơ….
Hỡi người bạn tương tri
Ngợi ca chi điệu giọng cổ buồn
Khơi lại trong tôi một tình yêu dang dở
Yêu tiếng hát cung đàn yêu từng nhịp sông…
Rồi sân khấu tôi yêu
Đã trải qua bao nỗi thăng trầm
Gánh hát đìu hiu buồn như cánh chợ chiều
Trôi lang thang như thuyền không bến đỗ
Biết về đâu khi gối mỏi chân trùng
Sống ra sao khi son phấn lạnh lùng
Khi ánh đèn màu bừng lên trên sân khấu
Người nghệ sĩ hóa thân thành huyền thoại hiện thật giấc mơ tươi đẹp của con người
Mây nước lung linh trăng gió đưa tình
Chị biến thành hằng nga bay lên cung quảng
Anh là chú cuội khờ ôm gốc cây đa
Sao chỉ là quỷ dạ sao
Tôi lột xác thành bậc quân vương quyền quý
Dân nhục hèn sang thoáng chỉ là mộng mị
Tôi lớp phấn son tần tảo nợ giang hồ
Sáng đèn lên áo dài khoác long bào
Màng nhung khép con dao thay ngự hiển
Reo đắp màng sương đời lăn lóc
Gạo trở nước sông bầu bạn giang hồ
Một chiếc thuyền con gánh cả cơ đồ
Gác tía lầu son rừng sâu núi thắm
Gươm giáo đền đài trên sông nước lênh đênh
Ai công hậu khanh tướng mặc ai
Tôi vui sống giữa mơ và thật
Anh là vua tôi là hoàng hậu
Bạn khố rách áo ôm đời tôi cũng lắm cơ hàn
Hoa dạ lý tỏa hương thơm ngào ngạt
Lời ca buồn trầm lắng giữa chiều thu
Cung đàn trở khúc nỉ non
Trăng khuya đã lặng giọng còn ngân nga
Hỏi người đồng nghiệp cầm ca
Tương tri chỉ mấy cũng là chữ duyên
Rồi mai đây trong cuộc sống kiếm tiền
Biết ai còn nhớ giọng ca đêm buồn
Đời nghệ sĩ như loài hoa dạ lý
Tỏa ngạt ngào thơm ngát hương đêm
Ngày xưa tôi hát cho đời
Bây giờ tôi hát tặng người tri ân