Một chiều anh về ghé lại xóm nghèo gặp em lòng bao vấn vươn chợt anh dáng
đời phong sương
Đôi môi mộng xinh mắt huyền lung linh trời xanh thắm tình duyên quê đẹp
trong nắng chiều đê mê
Đời anh phiêu bạc lâu rồi cách biệt về đây tình sao nhớ thương vì đâu khiến lòng
tơ vươn
Trên con đường đê bóng hàng tre xanh lã lơi gió chiều nhẹ đưa vọng xa tiếng hò
dân ca
Dù xa ruộng đồng đã bao năm nhưng vẫn không quên dòng nước quanh co làng
cũ
Thương sao vai em gầy quặn đau nặng gánh lúa vàng cho lòng anh càng thêm
xuyến xao
Giờ đây duyên nợ kết chặt chúng mình chuyện tình đẹp hơn giấc mơ cùng nhau
thắm tình duyên quê
Anh mang trầu cau kết tình bên nhau cùng em hết tình trăm năm dài lâu suốt
đời bênh nhau