Mười năm nhìn lại đời mình mong manh lá cỏ như giọt sương mai.
Mười năm nước chảy đá mòn tình ta đã úa bên hàng cây khô.
Mười năm gần cả một đời yêu đướng khắc khoải ta chờ mong ai.
Mười năm bóng ngã lối về nhạt phai màu nắng bên trời bơ vơ...
ĐK: Mười năm thăm thẳm đường tình, bàn chân đã mỏi bên đời bể dâu.
Mười năm day dứt niềm đau tóc xanh phai màu, còn gì cho nhau...
Mười năm còn lại muộn phiền, hai nơi cách trở phương trời bao la.
Mười năm mang nặng nổi niềm, tình ta còn nhớ qua mười năm sau...