Bài Hát: Những Cơn Mưa Vô Thường
Tác Giả: Mộc Quốc Khanh
Mây về che nắng trưa, rồi bay đi khuất chân trời
Xuân vừa hôn mắt em, giờ thu vây kín chân người
Bầy chim ngày vui líu lo, vào đêm ru rú trên cây
Nụ hoa hồng tươi sớm mai, về khuya khô héo thân gầy.
Bước chân em kề vai với tôi tựa như quay gót xa dần
Em cười duyên đoá môi tựa như đang khóc âm thầm
Đàn tôi buồn rơi lá thu là vui trong gió tiêu dao
Một đêm nằm ôm nhớ nhung, nghìn thu lãng quên trong mưa gió gào.
ĐK:
Đời là những cơn mưa vô thường
Trói chân em bên đường
Nước dâng cao chân tường
Đường xa chân ướt phơi nắng dầm sương.
Trời làm những cơn mưa vô tình
Tán cây che vô hình
Buốt tim em đau mình
Hồng nhan phai sắc, em khóc soi kính.
Trong rừng khô lá thưa, ngồi trông con suối lau mình
Trên đồng hoang khát mưa, nằm nghe mây gió tâm tình
Vườn yêu còn xa bước chân, gần con tim ấm quen hơi
Nụ hôn ngày xưa chóng qua, ngày nay in dấu muôn đời.
Gót chân em dìu cơn gió thưa, chợt đâu mây kéo đen trời
Em về say nắng trưa, chợt đâu mưa trút tơi bời
Tình em là con nước êm, thuyền tôi vô bến sang chơi
Tình em là con nước lên, thuyền tôi sóng to lênh đênh giữa trời.