Cô út theo chồng về nơi xứ lạ, gió xạt xào ray rứt chiều mưa. Buổi em đi trời giăng mưa tầm tã, tiếng ểnh ương kêu hiu hắt hắt hiu buồn. ĐK: Ơ ví dầu biệt ly! Mưa giăng ngang trời lời thương chưa kịp nói, út bỏ đi rồi trăng chiếc bóng đơn côi. Tội lắm người ơi có anh chàng đứng đợi, má thương cho thằng Mười nghèo rớt trái mồng tơi. Ơ ví dầu bầu thôi! Xa xôi phương trời người xưa xa lạ quá út nỡ quên thề quên mất ánh trăng quê. Chị đứng chờ mong má lưng còng tóc bạc, tiếc cho thân thằng Mười giờ đây ngóng thương mình. Ut theo chồng sang giàu quên rồi duyên đầu tình buồn ơi, út theo chồng sang giàu quên rồi câu thề tình buồn ơi.