Thương em thương cả đường đi trong nắng chiều làng quê, thương sao đôi mắt em buồn như nói bao lời để lòng em xuyến xao
Quê hương như lời mẹ ru đêm trắng thuở nằm nôi, anh ơi nếu đã thương rồi không dám ngỏ lời để em trông đứng trông ngồi Đã bao đêm rồi anh nằm nghe tiếng mưa rơi buồn, liu xiu mái tranh đèn hiu hắt tiếng gió ngoài sông. Em có đòi gì đâu em nào đâu mơ chốn sang giàu, bỏ người thương để bước qua cầu, để lòng tan nát buồn khổ cho nhau Cớ sao bây giờ anh chờ em cuối con đường làng, sao không thấy đâu hoàng hôn đã phủ kín từ lâu
Thôi nhé người tình ơi cha mẹ em đã tính xa rồi đem tình em để gả cho người những chiều đưa đón ngày xưa có nhau nay chỉ một người đau Em ơi... nơi con đường quê ấy bóng trăng gầy nhớ em Anh ơi... tuy quê mình gian khó vẫn như là trái tim bây giờ cách xa biết nẻo nào tìm lạc lối hai nơi Em ơi... xin ông trời ban phước mãi cho người dấu yêu Anh ơi ... tuy duyên mình dang dỡ vẫn mong còn kiếp sau ta chờ đón nhau cuối con đường làng đẹp mãi duyên đầu.