Chiều xuống bên đồi nắng cháy da người, bậu còn chờ ai Bậu còn chờ ai nơi làng quê chiều tím muộn màng Vòng tay ái ân bên người ta, phấn son nhạt nhòa Nhìn bờ môi, nụ cười héo khô.
Cô gái năm nào ca hát trên đồng mùa vừa gặt xong Giờ về làm dâu nơi miền xa tận mãi xứ người Hồng nhan nổi trôi kể từ đây Nhớ thương cha mẹ còn đàn em dạy khờ lọ lem.
Ai ơi! Bây giờ buồn lắm chiều mưa Bây giờ vắng bóng ngừa xưa, bây giờ không còn đò đưa Bởi chị thương em tuổi thơ cơ hàn, quần áo xác xơ Nên đành lỡ phụ tình ai Để chiều nao về qua bên đồi, dòng sông mãi giận hờn trôi.
Em đi, Qua buồn ong bướm thờ ơ Bỏ lại câu hát bài thơ, bỏ lại một người ngẩn ngơ Trả nợ ơn cha, trả bao nghĩa mẹ làm dâu nơi xứ xa Trả nợ kiếp người nặng mang, phận hồng nhan một bước xa chân Buồn vui chấp nhận mình ên.
Vì đời em quá cơ hàn, làm dâu xa xứ bẽ bàng Về nơi xứ xa mình ên, trăm vạn sầu nhớ Niềm đau câm nín trong lòng Về đâu duyên đã lỡ làng, về đâu phấn son nhạt phai Miệng đời nghiệt ngã, người ơi.
Chị thương, chị nhớ các em thơ, nhớ sao cánh chim chiều xưa Chị thương, chị nhớ bóng mẹ già, nhớ sao tiếng ru ầu ơ Người đi một bước xót xa lòng, có ai xót thương tình em Ngày mai, một kiếp sống lênh đênh, nhớ ai thoáng qua đời em.