Cứ chiều về khi hoàng hôn xuống, nhìn những con đường quen thuộc của
chúng mình anh lại nhớ em, chỉ một tiếng lá vàng rơi xào xạc cũng làm
anh giật mình, ngỡ một lần nữa em lại quay về...
Còn gì cho nhau, khi nụ hôn kia đã tắt, khi em đã rời xa mãi xa
Còn gì lưu luyến khi vòng tay đã buông lơi
Như giọt nước rơi nhẹ xuống vực sâu
Từ ngày em đi, nụ cười thay bằng nước mắt
Cô đơn lấp đầy nơi trái tim
Gục đầu trên những kỉ niệm xưa em kiếm tìm
Chút hơi ấm, cho mùa đông bớt lạnh lùng
ĐK : Hoàng hôn buông trong chiều vắng trên đường xưa