Em vội đi, từng ngày qua thương nhớ giá buốt tim ta
.Rồi tình mình tan như khói.
Ngày từ biệt người đi không nói một câu gì.
Này em hỡi yêu nhau để làm chi...
(Em, từ khi hai ta chia tay.Tôi đã đi khắp nơi để tìm quên em
.Hà nội cũng không thể giúp tôi vì Hà nội còn nhớ về em, còn đợi chờ ngày em trở lại.
Huế bây giờ còn buồn hơn vì Huế không thấy em.Huế hỏi tôi tóc em có còn mượt mà như dòng sông mang nhiều kỉ niệm.
Ôi,làm sao tôi có thể trả lời! )
Cuộc tình buồn ngày nào giờ thì tưởng đi qua trong đời ta.
Và rồi người thì cứ như là mây bay đi không về.
Để hồn mình cứ bơ vơ lạc đi xa xôi phương nào.
Tìm cuộc tình giờ đã phôi pha tình xa...
Người tình em ơi, làm sao cho em biết, trong đời này ta không nuối tiếc.
Ôi, thời gian, ngày xa xưa thương nhớ vẫn sống trong ta
.Dù kỉ niệm chơi vơi quá,giờ chỉ còn ngồi bên khói thuốc đợi em về.
Này, em hỡi, tôi vẫn khắc khoải như mê....
(Đà Lạt, những đồi thông vẫn khắc tên em.
Những con đường mù sương vẫn còn nằm chờ đôi bàn chân nhỏ bé.Nha Trang, biển cứ rì rào ngày đêm biển gọi.
Tôi về lại Sài Gòn để rồi tôi nhớ em nhiều hơn vào những buổi chiều
trong quán cà phê ngồi một mình, tiếc thương cho cuộc tình mà tôi tưởng
đã phôi pha!)
Cuộc tình buồn ngày nào giờ thì tưởng đi qua trong đời ta.