Em thế là mình xa nhau thật rồi phải không em.Gìơ đây ngồi một mình bên
cạnh ly cafe anh chợt hình dung ra dáng em.Ngỡ như bước chân dịu dàng
ngày nào đang trở về nơi phố nhỏ.Em có bao giờ em hiểu được nỗi đau của
người ở lại không em.Thành phố nào em đến,có buồn và cô độc như thành
phố em bỏ sau lưng không em.Những con đường,ly cafe đắng và tôi vẫn còn
ngồi đây với những tháng ngày dài tẻ nhạt.Với những buổi chiều vàng úa
không còn thấy những cánh bướm đuổi tìm nhau.Tất cả còn lại chỉ là nỗi
cô đơn với cuộc tình ở lại.
Đoan 1:
Em thôi về đi.Em về đi,đừng khóc làm chi.Đau tháng ngày đau duyên tình
đau số kiếp còn đau.Anh bây giờ đây,như vạc bay thương đôi cánh mỏi.Xa
xa tầm tay nghe tàn phai,tiếng nói thủa nào.Còn gì cho người được gì cho
ta,tình đau nhói đời,đời đau nhói mình.Cuộc tình ở lại.Người nào đứng
hoài người nào ra đi,buồn cho tháng ngày từ nay vắng rồi.Cuộc tình ở
lại.
Đoạn 2:
Em,em là mây,mây thành mưa nhỏ xuống đời anh.Anh anh là cây,cây buồn khô
đứng ngóng trời mây.Thôi thế là hết,thế là chết con tim bé nhỏ.Trao một
lần trao,cuộc đời nhau dẫu biết sẽ không thành.
Đoạn 3;
Người về cuối trời,người chờ chân mây buồn cho số phận buồn sao bất
tận.Cuộc tình ở lại.Hận tình chóng tàn,giận tình mau tan hận trong ngỡ
ngàng giận đời phũ phàng.Cuộc tình ở lại.
Đoạn kết:
Em thôi về đi.em về đi đừng khóc làm chi.Đau tháng ngày đau,duyên tình
đau.Số kiếp còn đau.Thôi thế là hết thế là chết,con tim bé nhỏ.Trao một
lần trao,cuộc đời nhau,dẫu biết sẽ không thành.Thôi em về đi,em về đi,em
về đi.