Màn đêm buông xuống vây quanh anh, cố bước chân qua nhanh. Ngoài kia gió
hét lên như ru bóng tối thêm âm u, vùi lấp không gian lặng lẽ miên man
chợt tan biến..
Dường như mỗi phút giây trôi qua, vẫn thấy trong tim ta. Lạ xa những
giấc mơ mong manh lôi cuốn em xa anh, lời nói thân quen hình bóng thân
quen tựa sương khói..
Chuông rung lên từng hồi em xa thật rồi màn đêm phủ mờ, nghe bên tai thì
thầm âm thanh thật gần ngỡ em về đây. Cho ta cơn mộng lành sẽ không
mộng mị ngày qua mỏi mòn, vây quanh căn phòng này bao nhiêu kỷ niệm từ
lâu phôi pha..
Ta yêu em thật rồi con tim ta bồi hồi niềm vui kéo về, nhưng sao em ngại
ngùng ném ánh mắt lạnh lung bóng đêm lặng trôi. Đêm nay sao thật dài
trong cơn say mệt nhoài phải chăng lúc này, ta đang mơ về người khi em
đang mỉm cười vì ta u mê..