Mới sáng sớm anh đã thèm ăn bánh bèo
Nhưng ở nơi đây thì biết tìm đâu
Anh ngơ ngác bên những vết thương chìm sâu
Về gặm nhấm miền kí ức đã phai màu.
Bước xuống phố anh đi tìm mua bánh bèo
Không tìm ra thì cũng chẳng biết làm sao
Ai chạy qua thật nhanh để anh nhìn theo
À người ta gọi tên em là Bánh Bèo.
[ĐK:]
Muốn được đi cùng em về chân trời xa tận tinh cầu
Nơi tình yêu của anh và em đẹp tươi ngàn sắc màu
Anh cảm giác mình cũng hạnh phúc chẳng thua gì Chí Phèo
Quên đi những ngày tháng chạy theo phồn hoa và sang giàu.
Từ đó mỗi sáng anh lại được ăn Bánh Bèo
Không còn nữa những nỗi buồn chán đìu hiu
Ăn từ sáng đến tối cũng không sợ béo
Vì người yêu của anh tên là Bánh Bèo.