Bài Hát: Hình Bóng Quê Nhà Tân Cổ
Tác Giả: Thanh Sơn; Vọng Cổ: Mạnh Quỳnh
1. Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hát vang rộn ràng
Qua nhịp cầu tre, qua mấy con đê thắm đượm tình quê
Bao năm qua cách trở đường xa xuôi ngược bôn ba
Ôi kỷ niệm yêu, mái tranh nghèo toả khói lam chiều.
Còn nhớ nụ cười, câu ca mát rượi chứa chan lòng người
Đâu rồi ngày xưa, ai đón ai đưa nắng đượm chiều mưa
Quê hương ơi, ấm mãi đời tôi uống ngọt đôi môi
Thương quá là thương, tuổi thơ nào ngọt đắng vui buồn.
[Vọng Cổ1:]
Nắm lấy tay nhau anh trước em sau ta đưa nhau về thăm làng quê yêu dấu
Mười mấy năm qua lạc loài thân viễn xứ thèm khúc ca dao qua lời mẹ hát trong những đêm thâu ru con vào giấc ngủ, bên bếp lửa hồng soi hiu hắt mái tranh nghèo.
Anh thèm được nghe tiếng võng đu đưa kẽo kẹt buổi trưa hè
Thèm chút hương thơm mùi hương lúa chín
Thèm được ngắm nhìn tà áo trắng em bay
Dù ở quê người muôn tráng lệ phù hoa
Nhưng biết tìm đâu ra dáng hình quê hương yêu mến
Con sông nào cũng tuôn chảy về xuôi
Thử hỏi lòng người xa quê ai không nhớ.
Đường làng năm đó vẫn còn đây
Kỷ niệm xưa tháng năm chưa hề phai dấu
Tuổi thơ biết bao vui buồn
Anh vẫn ghi trong lòng, cho dù biển đời mênh mông
Quê hương anh giữ bên lòng.
Thương mẹ thương cha ngày đêm lam lũ ruộng sớm đồng trưa mưa nắng tảo tần
Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống ruộng sâu cho tươi tốt lúa vàng
Anh cũng hiểu vì sao em yêu mến từng luỹ tre làng từng bến nước dòng sông
Từ lúc chào đời say giấc ngủ trong nôi
Hai tiếng quê hương đã chứa chan trong lời ru của mẹ
Ầu ơ! Dù cho sông cạn núi mòn tình quê xin giữ cho tròn người ơi!
2. Hò ơi, gió đưa gió đẩy, về rẩy ăn còng
Về sông ăn cá, về sông ăn cá, về đồng ăn cua
Từ lúc vào đời, chân quen đất nẻ sớm trưa chiều hè.
Ôi đẹp làm sao, đêm sáng trăng cao gõ nhịp chày mau
Nghe quê hương tiếng gọi mời thương những ngày tha phương
Trong cõi đời ta, giữ bên lòng hình bóng quê nhà.
[Vọng Cổ2:]
Còn nhớ không anh những tháng năm yêu tuổi thơ nhiều kỷ niệm
Áo trắng thơ ngây sớm chiều hai buổi lối nhỏ đương trơn mưa dầm ướt đẫm
Anh hái lá sen nhường che em trước sợ ướt bờ vai cô bạn nhỏ hay hờn
Nhắc nữa đi em kỷ niệm của đôi mình
Cho anh được sống lại những ngày thơ mộng đó
Cái thuở học trò nhiều mơ ước xa xôi
Những buổi trưa hè ta quấn quýt bên nhau
Hai đứa trốn nhà đi tắm sông hái trái
Nhắc nữa đi em kỷ niệm của đôi mình
Cho anh được sống lại những ngày thơ mộng đó
Cái thuở học trò nhiều mơ ước xa xôi
Về nhà em bị mẹ cha rầy la cả buổi anh sang nhận tội thay cho em khỏi chịu đòn.
Đang nói chuyện hai đứa mình hồi còn nhỏ tự nhiên cái em nhắc tới ba má
Làm anh cảm thấy ớn ớn xương sống em
Anh ơi! Ba má của em bây giờ văn minh lắm rồi
Hổng có giống như ngày xưa nữa đâu
Thiệt vậy hà em? Thiệt mà!
Em, lại nghe anh nói nè. Nói gì vậy?
Về quê lần này anh sẽ cậy nhờ mai mối đem cau trầu sang dạm hỏi cưới em
Cho sông quê không ngăn cách đôi bờ. Cho nhung nhớ không dài theo năm tháng
Em sẽ chờ anh dù muôn trùng cách trở, như sông quê hiền hoà muôn thuở chảy về xuôi
Nhẹ bước bên nhau trên đường quê rợp mát thực tế hay mơ mà nghe xao xuyến lạ thường
Thực tế đây rồi chớ nào phải mơ đâu, anh có thấy chăng từng bờ đê ruộng lúa
Dù ở xa xôi nơi ven trời cuối bể anh vẫn nhớ hoài hình bóng của quê hương.