Bởi tui thất nghiệp nên về tầm vuông tui cấm câu, bắt con nhái bầu, móc nghang cái ngầu, chờ cho nước lớn để cá ăn câu, sau em nỡ vội quên lời thề xưa em hỡi em...
Anh bắt con nhái bầu, đem cầu câu đi cấm để câu con cá trê vàng, cho nàng thấy đó nàng vui, dè đâu cá chẳng cắn câu, để con nhái bầu cứ âu sầu bên chiếc cần câu.
Đau xót con nhái bầu, để rồi ai thả lưới bắt đi con cá trê vàng cây cần câu cũng buồn theo. Chiều nay ai thả lưới cuối sông vấn vương cô gái đứng mong chờ con cá trê càng.
Hò ơi..ơi hò ơi... Ai đem con cá về đâu, cho cây cần câu héo rủ. Ai đem thả lưới ân tình, cho chàng đau xót làm thinh. Em đã về đâu thân anh câu cá câu tình, bây giờ tìm đâu nơi đâu con cá trê vàng.
Hò ơi..ơi hò ơi... Em ơi sau nỡ đành quên, cho anh ôm sầu cô lẻ. Em ơi sau nỡ quên tình, theo người bỏ lại mình anh. Thôi còn chi đâu nay em đã bước theo chồng, riêng mình anh mang cô đơn như con nhái bầu.