Chuyện bao năm về trước,tôi là kẻ mồ côi.Cha mẹ tôi đâu rồi,cậu mang về ở dzậy nuôi tôi.Cậu tôi vui tính lắm,làng trên sớm dưới ai cũng thương.Biệt danh ông ba lục bình,sống nặng tình nặng nghĩa là hơn.Khi tôi lên 19,nhìn kỉ nó cũng bảnh bảnh trai đó nha.ổng sai tôi làm hoài.Làm thì làm mà chẳng tới đâu,ổng rượt tui ổng đánh,chứ đánh tình đánh dạy cho mày nên,mai mốt tao có chết đi rồi,mày ở một mình mày sống làm sao.Rồi thời gian qua cậu tôi cũng già theo năm tháng vì mãi lo cho đứa cháu cưng mỗi ngày một lớn.Trời ơi mày không lo làm mà ngồi nói nhãm cái gì đó,không nghe lời tao,tao rượt tao đánh nữa bây giờ.Cậu ba ơi nay con đã lớn khôn rồi.Mày có biết không,cậu lo cho mày mau ăn chóng lớn để cậu được nhẹ nhàng thanh thảng ra đi.Đừng buồn cậu ơi,con thấy cậu còn bảnh lắm mà,sao mày không nghe lời cậu dạy mà suốt ngày cứ liêu lỏng ăn chơi,dù không mang nặng đẻ đau nhưng tao không quản hơn hai mươi năm tao gà trống nuôi mày.