Chiếc gậy lần thay con cháu
Chiều mưa mẹ đến nghĩa trang
Dấu gậy run nhoè trên đất nhão
Thân không sợ ướt, sợ ướt nhang
Mưa tạnh rồi nước mắt nào có tạnh
Bốn nỗi đau dồn xuống một lưng còng
Sao gió cứ vô tình thổi lạnh
Trời mọc chi xa xỉ sắc cầu vồng
Đôi tay thay mắt lần tìm tên con
Mà như ve vuốt từng khuôn mặt
Giá nỗi đau như bia đá biết mòn
Các anh xếp hàng như ngày nhỏ chờ quà của mẹ
Xin các anh hãy cùng chia sẻ
Không phải quà mà là những nén nhang
Nhang hay lửa thắp lên từ lòng mẹ
Hong ấm chiều nghĩa trang
Để mỗi ngày mẹ con không quạnh quẽ
Tóc đã bạc rồi thêm trắng khói nhang.