Bài Hát: Liên Khúc Phượng Buồn
Em đến với anh vào một ngày trời đẹp nắng
Một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm
Phượng hay buâng khuâng tưởng chừng như cô đơn
Nên khi hè xuống thấy vấn vương trong tâm hồn.
Em có biết không hè về phượng hồng đẹp lắm
Tình mình càng nồng thắm cho bao ước vọng trào dâng
Giờ trong tim tôi, màu hồng không phai phôi
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi.
[ĐK:]
Lòng vẫn hay buồn
Vì đời thay đen đổi trắng, người dối gian
Dẫu là đem vui, cho những người nhiều tình yêu
Càng xót xa nhiều.
Trong tiếng hát ve phượng hồng là hoàng hậu đó
Phượng buồn vì tình đã tan theo sóng biển nổi trôi
Ngàn năm trong tôi tình này không phai phôi
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi.
[Sao Em Nỡ Đành Quên]
Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ
Sao em nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ
Sao em nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng
Những con đường quen lối đi mà nay nằm yên đó.
Sao em nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm
Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm
Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón
Những khi buồn ai đến thăm còn đâu nữa mà mong.
[ĐK:]
Nỡ đành quên sao em dư âm ngày xưa còn đó
Thời gian không làm sao xoá bao lần tay xiết trong tay
Nhìn anh em khẽ bảo thôi đừng xa vắng nhau.
Sao em nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu
Sao em nỡ đành quên khi tình anh đã trót trao
Em ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy
Biết nói gì đây hỡi em mà em nỡ đành quên.