Mưa rơi trong đêm tiếng dương cầm dẫn em đến
Rồi tiếng hát ấm áp cất lên một bài ca chợt dâng
Lê đôi chân khô bóng dáng ai kia vẫn theo gầy
Nhưng đã lỡ tôi bước đi quen đường về
Trôi đi yêu thương đó chỉ là những quãng đường
Một mình tôi khóc giữa mưa rơi tầm tã
Phiêu đôi chân lên tôi bước đi trong cõi không linh hồn
Làm sao tôi không bước đi khi mà giờ
Làm tôi bỏ thân để giờ còn lại tôi ca lên
Để cho lòng tôi sẽ hết không còn lưu luyến
Giờ tôi sẽ mơ để cho lòng này không đớn đau
Chìm trong một cõi không bao giờ tôi chìm đắm trong ca
Giờ đây xa thật lòng muốn cuốn theo tiếng dương cầm
Xót xa nằm đâu mà sao tôi còn tê tái
Một câu nói thầm mong muốn tôi sẽ không bao giờ
Trách chi được ai để giờ cô đơn vây kín.