Màn đêm Buông đôi mắt chỉ hướng về 1 phương
nơi cuối con đường , ánh đèn mịt mờ nhớ về lời hứa trái tim sắt
lúc 2 đôi mắt , chỉ nhìn nhau đc bằng linh cảm ..phut tĩnh đạm
ngàn giọt nước mắt ... tràn về trong quá khứ xót xa .. đã qua ...
Tôi ko nghĩ có thể làm thế đc với em
cuộc sống trớ trêu , mọi thứ đều xảy ra ngược lại với mong ước
Đến khi tìm lại , thì điều đó là quá muộn
Tôi đã dc nhìn thấy thế giới
nhưng lại mất đi 1 thế giới ... thật vô nghĩa
chút anh sáng đang chui qua đôi mắt tối đen
tôi nhìn thấy em đang kề bên
giật mình nhớ lại lời thế với em rằng 1 ngày
nếu như tôi thấy đc cả thế giới
sẽ đi bên em đến cuối chân trời
và sẽ cùng nhau xây dựng vững chắc 1 gia đình ấm êm
Nhưng có lẽ em đâu biết đc tất cả đó
chỉ là giấc mơ của riêng tôi
chỉ là giấc mơ của 1 người luôn muốn đc thoát ra khỏi bóng tối đen
xung quanh ko thấy 1 ai
Tôi ko nghĩ em lại như tôi
em lại như tôi ....
Nhớ về lúc hôn mê trên bàn mổ
tôi đang thấy đau nhưng cảm giác như em còn đau hơn tôi
rồi lúc về nhà cảm giác hanh phúc nhưng sao lại vẫn thấy đơn côi
chẵng lẽ tôi đã lầm ??
chẳng lẽ tôi đã cầm Đôi mắt của em ??? hạnh phúc của em ???
lại giật mình trong 1 phút
thấy nhiều mâu thuẫn xảy ra tôi tự suy nghĩ 1 chút
những điều đã qua điếu thuốc ngừng hút
thì em đã xa rồi lại hoảng hốt ...
tìm em vô vọng
nuối tiếc ân hận