Ai ơi quanh đây cho tôi xin
Một chỗ trú chân cho qua đêm nay thôi lạnh giá…Khi gió đông về
Ai ơi quanh đây cho tôi xin…
Hơi ấm đôi tay cho tôi xin thôi 1 vòng ôm…
Tôi thêm 1 hơi ấm
Tôi thèm `1 ánh mắt
Cứu dỗi thân tôi nghiêng nghiêng trong đêm lạc chân như con thú hoang…
Tôi thèm 1 giây phút
Yên bình 1 đôi chút
Khi đôi mi lâng lâng tôi xua màn đêm bay bay lên thiên đường…
Trần gian 108 kiếm nạn…
Số phận con người đến bao giờ hết hạn…
Nón rách kết thân lề đường kết bạn…
Vẫy vùng trong lầy bùn kiếp người trải trong bết bát…
Ăn khí hàn đêm ngủ vùi trong chiếu xơ rách nát…
Đời bon chen óc tối đen đâu có việc làm...
Ngửa tay xin đời ng cho người chửi phận ăn bám...
Mặt xạm,tóc xơ,mắt lờ mờ không nhận rõ trước mặt nó là đêm hay ngày...
Đông gió lạnh,hè nắng cháy,lắm khi chỉ muốn về lại luống cày...
Ngày qua ngày,ngả lưng trâu thảnh thơi ngắm cánh diều bay...
Tự làm tự ăn miếng cơm không phải ngửa tay...
Nhưng mà số con người trời đã định sống kiếp nợ vay....
Định hôm nay,nằm góc này,sống kiếp đoạ đày...
108 kiếm nạn phận ăn mày đếm khổ đau vậy đâu đã đủ...
Trời lấy sạch,không có bù,lầm than ngay trong giấc ngủ...
Quay đầu lại,những người cũ,Diêm Vương lù lù...
Tưởng đã chết, đâu ai ngờ...
Mũi vẫn thở...Hoá ra...108 khổ trần vậy đâu đã đủ...
108 kiếp nạn đến bao giờ nó đủ...
Có con đưòng nào trên đời lạnh như thế....
Gió nơi nào trần gian lạnh như thế...
Có nơi đâu trong muôn nơi là lối về…
Có khi nào kiếp thân này hết ê chề…
Khi nào đời có những chuyện như cơn mê…
Khi nào đêm dài hết lê thê….
Đời muôn khó có 1 khi nào dễ…
Chút hơi ấm sưởi cho tay này đỡ tê…