Bài Hát(1): Hai Kỉ Niệm Một Chuyến Đi
Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời
Một chiều nhẹ mưa bay thành u buồn giăng lối
Pháo buông trên đường dài
Mắt em xanh màu trời
Hết rồi ngày mai ơi!
Khi yêu nghe mộng đẹp trong vòng tay
Có mấy ai ngờ chiều nay là đây
Cánh buồm theo lái
Kỷ niệm mình buông trôi
Nói chi lần cuối
Hôm nay bạn đi gót chân theo nhịp dạ hành
Tuổi đời vừa xinh như nụ hoa nở thêm cánh
Đã phân ly một lần, tiễn anh thêm một lần
Áo đẹp màu chinh nhân
Tôi anh, đôi bạn đường ta dìu nhau
Anh đi tôi ở, mình vui được sao
Tiễn người yêu trước,
Đến giờ bạn đi sau... gãy thêm nhịp cầu
Không gian tuy bao la mà đầy trời mây
Tâm tư khi duyên không tròn, tim nào thấy?
Lối đi hôm nay... hứa hẹn tràn đầy
Thế mà đời mình chỉ như đám mây
Lầu không trăng soi, Tình xưa khôn nguôi
Và trong tương lai là cơn gió trôi
Đôi khi chợt nghe tiếng tâm tư vọng nẻo về
Ngược dòng thời gian đi tìm quá khứ
Lúc môi không còn mềm
Giấc mơ không nẻo tìm
Bóng ngả chiều hoang tím
Nghe hơi sương lạnh chỉ e trời mưa
Tay ôm kỷ niệm buồn đi vào thơ
Kiếp mình là bến... tiễn đoàn tàu trong đêm
Bến hoang im lìm!
Bài Hát (2): Chuyện Hợp Tan
Sáng tác: Quốc Dũng
Đêm nay lặng lẽ sương mù về giăng trên mảnh tình quê.
Có ai để buồn chất chứa sơn khê
Có nhịp đàn lưu luyến trên đường quê
Anh ơi có hay khi nước mắt bây giờ đang rớt mau.
Khi tiếng hát hôm nào thôi vút cao
Lòng bỗng thấy vương vấn bao nỗi sầu
Mai tôi rời bước quê nhà hành trang mang nặng niềm thương.
Nhớ khi mình cùng thức trắng đêm sương.
Nhớ điệu hò tha thiết bao sầu thương
Mai xa cách nhau, thương những lúc đôi mình chia nỗi đau
Thương biết mấy ân tình ta đã trao.
Cùng ước muốn cơn mộng thôi dãi dầu
Vì đời còn những nhánh sâu xa dần thoáng buồn
Vì đời còn những bước chân miệt mài cỏ hoang
Để rồi mình ta âm thầm từng chiều vắng
Nghe tim mãi mơ màng chuyện hợp tan
Mai chia ngàn lối biết đời còn cho ta được ngày vui.
Ước mong lần về xoá nỗi đơn côi
Chúng mình lại thao thức bao buồn vui.
Đêm nay tiễn đưa giây phút cuối vẫn còn tay ấm tay
Mai sẽ thấm cơn lạnh khi gió lay
Và những lúc mưa gọi thương nhớ đầy.