Một hôm buồng chán, anh đưa đôi chân qua con đường khuya.
Nhìn quanh chỉ thấy, tay trong tay bên nhau bao tình nhân.
Bỗng dưng từ đâu ,là từ một cơn gió mang sương đêm, ùa vào làm tê cóng đôi tay anh, thấy cô đơn.
Đành thu mình xuống, ôm đôi chân qua gió anh ngồi lê.
Nhận ra mình đã, không yêu thương ai trong tim từ lâu.
Rất lâu từ khi, chỉ một người con gái anh yêu thương.
Nàng lại làm tan nát con tim anh khiến giờ đây...yeah...yeah. ..
Tình yêu là những đêm mùa đông hiu quạnh, làm lệ rơi.
Trào mi ngàn nổi cô đơn giăng kỉ niệm, người yêu ơi, sao em đành (lãng quên).