Ahh.Một ngày đó là 1 ngày trời nằng , nó đã lâu lắm rồi không về quê cũ. Vẫn không có thời gian…mặc dù nó sống trên đường phố mà cuộc sống đâu kém phần lam lũ, rằng đến tồi từ đầu cho đến cuối cùng không có được gì, nó chỉ làm đi đánh giầy, rửa bát, bốc vác, xích lô . 17 tuổi, nếu như như người ta chắc hẳn nó còn đến trường vậy mà định mệnh trớ trêu đẩy nó không phương hướng, nhưng nó sẽ không chịu thua, vì cuộc đời này không bến đich, không thấy ngày mai.Thì nó sống hôm nay cho tốt không chờ đến tương lai bởi nó biek hôm nay có thể sẽ là một ngày đẹp nhất trong cuộc đời nó. Rồi nhiều khi cái khó pó cái khôn, nhưng từ đó nó ló cái khôn. Bởi mỗi lần nó ngã nó biek mình phải đứng dậy, và mỗi lần nó ngã nó đã đứng dậy và học được từ đây bởi nó biek rằng cái ji không biek …(
Quên đi bao nỗi đau trong tim để tim lại bước chân mình . Mong ánh sáng ước mơ bay cao cho ngày mai tươi sáng . Đêm mưa rơi ướt đẫm trong đêm , chỉ một mình bước trên đường . Ơi con tim xót xa
Ver 2 :andree
Ahh. Cuộc đời nó không gặp nhiều may mắn, từ trú mưa đến chiều nắng, bao cay đắng nó phải trải qua,săn sóc cho thân phận pé nhỏ, bao tháng năm vùi thây trắng trơ, và h đây nó chỉ biek mộng mơ, cuộc đời nó được sang trang mới, một cuộc sồng na lành,những ước mơ ko nằm ngoài cơm áo, chỉ hi vọng nhà có thêm gạo, bao nhiêu ngày với việc trải qua với sắp vé số trên tay , nó chỉ mong có 1 vận may, sẽ mỉm cười với nó, 2000d tuy là nhỏ , nhưng với nó là niềm hi vọng, nó trân trọng tất cả những ji mà nó có, gót chân nó đã bớt mòn quen góc chợ bến đò . ha từ bạn bè , học hành rồi vui chơi đến giả trí, bao nhiêu đó quá đủ cho 1 giấc mơ nhưng vận may đâu đến dễ bao h, khuôn mặt nó có những nét ngây thơ với cả nhưng chuyện bị cuộc đời xô đẩy, cuộc đời nó đã sớm dành cho nó thật nhiều vất vả . Đường đến trường là co nđường xa lạ, nó xót xa khi không viết được tên của mình
Quên đi bao nỗi đau trong tim để tim lại bước chân mình . Mong ánh sáng ước mơ bay cao cho ngày mai tươi sáng hơn
Ver 3 :
Nhưng ở đời thì ai đâu biek dc số phận do ông trời sắp đặt , nó nhìn cuộc sống với cặp mắt tròn xoe, tức giận vì sao đời bất cần , nhưng nó không oán trách, nó biek chấp nhận trong đâu đó câu chuyện cổ tick của mẹ nó vẫn thường kể , ở hiền thì gặp lành, khoác trên người bộ quần áo mong manh . Nhưng nó hiểu đói cho sạch rách cho thơmvà nó luôn hi vọng dù ông trời đối xử với nó bất công , nhưng nó vẫn sống để cho ông trời thấy dc ko có ji làm nó ko thể vượt qua , 17 tuổi trôi qua, ôi 17 năm phong ba, để cho bõ nó nhịn đời ko dạy cho nó biek dạy làm sao để tồn tại, vượt qua sợ hãi để sống tiếp, để viết tiếp, để chối bỏ.Sự sống là bất diệt . yoyo..Và khép cặp mắt lại nó bay về ngày mai với giấc mơ đoàn tụ gặp lại mẹ cha , trong căn nhà và hơi ấm tình thương và ngọn lửa hi vọng thắp lên trong đêm trường
Quên đi bao nỗi đau trong tim để tim lại bước chân mình . Mong ánh sáng ước mơ bay cao cho ngày mai tươi sáng hơn
Đêm mưa rơi ướt đẫm trong đêm , chỉ một mình bước trên đường . Ơi con tim xót xa,
Ôi cuộc đời nó sẽ đi về đâu, nó..trong đêm thâu, mấy năm qua ,nó bất chấp những tháng ngày cuộc sống đã trôi qua, và tháng ngày đó đã đi xa đã đi xa đã đi xa tất cả, chỉ còn lại nó trên con đường lạnh giá , và ..như hồn ma.Mới 7 tuổi nó đã bỏ quê nhà để ra đi , để kiếm sống để giúp đỡ mẹ già , cuộc đời nó như chiếc là trôi sông, cuôn trôi theo dòng chảy cuộc đời,với nước mắt bắt đầu 1ngày mới,nhưng vì sao ..lại ko tới ,và h giọt nước mắt đắng cay nó lại tuôn rơi . Tại vì sao tại vì sao Tại vì sao tại vì sao