Bài Hát: Mảnh Tơ Lòng
Sương trắng rơi đầy hiên xót xa đắng cay bẽ bàng
Bao tiếng kêu reo lời khúc nhạc buồn bao nỗi tâm tư
Gửi theo gió mây phiêu bồng lòng nghẹn ngào mắt quên lệ cay
Có người sẽ muôn đừng nói lời cay đắng
Đêm đêm sương khói lên đèn lời ca buồn khúc nhạc bi ai
Thương nhau cớ sao phũ phàng để cho lòng nát tan sầu vương
Tình ta giờ đây thôi đã chia xa bao ân tình đậm sâu
Thôi đành lỡ làng nợ duyêb bao tiếng yêu chôn vào hư vô
Mắt quen lệ sầu vì đâu ơi người ơi
Kiếp tôi ca cầm dâng cho đời tiếng ca buồn tênh
Đêm đêm sau bức màn ngân phấn son nhạt màu
Thương đau có ai thấu chăng lòng tôi
Người đời dèm pha chán chê nghiệp xứ ca hát cho đời nhau
Người về người có biết đâu giọt lệ rơi ướt đôi mi mềm
Đêm mưa buồn dặn lòng đìu hiu
Bước chân lạnh lùng tâm sự đầy vơi
Hát hát cho cuộc đời quên sầu bi
Hát cho người đi chuyện tình
Xót xa thôi đành riêng mang
Nhớ thương đầy vơi
Đời không nợ duyên nên đành quên chia phôi
Người đi sao nỡ quên mau biết bao
Kỷ niệm êm đềm cũng đành lãng quên
Sáo sáo ơi xin đừng xin đừng bay
Để tôi nơi này ôm niềm đau
Nát tan cõi lòng bao tình ơi mong gì câu ái ân
Tiếng tiếng long rừng ca giữa màn đêm
Ánh trăng mơ màng lững lờ trôi
Tiếng chim lưng trời
Xót tình khóc lao xao khóc biệt ly
Thế sầu cho ai kiếp tầm mang
Muôn đời vương tơ
Khung trời chiều chao nghiêng
Vang tiếng ca tiếng đàn ngân nga
Lời ca chứa chan nỗi buồn
Bên tơ lòng của người nghệ sỹ
Ánh đèn màu lung linh
Khóc cười cười khóc người ơi
Tiếng ca câu hò cho lòng thắm đượm tình quê
Bao thăng trầm gian truân sớm khó cái lưng
Nay vẫn trấn huy hoàng thắp lại niềm tin
Cho thế hệ mai sau đời có khổ đau
Mang kiếp tằm nhả tơ cho đời
Không trách hận đời khi phũ phàng
Thương lắm ai ơi mấy cung đàn
Sầu vương cho chữ muôn đời không đổi
Chữ tâm giữ vẹn tròn nghiệp tầm ca
Vắt cả sinh mình để tiếng đàn lời ca mãi mãi vang xa