Vầng Trăng Dạ Cổ
Sáng tác: Tiến Luân
1. Theo nước lên xuôi dòng
Xuồng nhẹ trôi êm đềm dưới trăng
Nghe như từ đâu tiếng ca
Câu hoài lang chứa chan
Chờ người phương Nam.
Thương nhớ ai ngoài xa
Sương gió bao trăng rồi
Câu thuỷ chung cho tròn
Người yêu ơi có hay chăng lòng.
[Vọng Cổ1:]
Nghe văng vẳng đêm đêm giọng u hoài miên man trong đêm trường câu từ là từ phu tướng
Hình ảnh kẻ chinh phu trong lòng người cô phụ phút chia ly nằng nặng cả đêm trường
Một nửa vầng trăng treo gầy guộc ở bên đường
Thương nhớ như đã đong đầy theo năm tháng, lòng vẫn nặng sầu câu Dạ Cổ Hoài Lang
Chiều đơn côi trong từng cánh nhạn, từ nơi phương trời dẫn bạn tri âm
Để âm thầm từng mũi chỉ đường kim, gởi chút nhớ mong người đi ngoài vạn lý.
Một tiếng đàn rơi giữa khung trời thinh lặng rớt xuống nỗi buồn vời vợi Đất Phương Nam
Con sóng chở niềm riêng chơi vơi con sóng nhỏ, tiếng sóng ngoài sông nghe xao xuyến trong lòng
À mà không, đây chỉ là một tiếng tơ đồng
Tiếng song loan ngập ngừng như tiếng nấc, trời Phương Nam lất phất giọt mưa rơi
Ngoài kia đêm thăm thẳm một phương trời, tiếng dạ kêu suơng rơi chùng nỗi nhớ
À ơi, ai làm cho cỏ lên trời, cho mây xuống đất, làm người biệt ly.
2. Sao thương mãi vầng trăng chung tình sắt son
Nối liền lòng ta gửi trong tiếng ca
Đêm bao la riêng mình ta.
Trăng ơi trăng trăng có buồn không
Trong mênh mông sóng sông vô tình
Chờ ai đây mà vầng trăng treo hoài ngàn năm.
[Vọng Cổ2:]
Cho em nắn lại phím đàn và khảy cho anh nghe tiếng lòng năm cũ, tiếng trống năm canh từng hồi giụt giã mà tiếng từ ly chưa cạn chữ ân tình
Rồi đêm từng đêm em vò võ một bóng hình
Sợ ánh trăng vàng cạn dòng ánh sáng không thấy nẻo người về trên dặm từ quy
Sợ sóng ngừng trôi thuyền không bến đậu, sợ tiếng chim buồn héo hắt từng đêm
Trời Phương Nam giọt mưa đêm nặng trĩu từ ngàn năm còn réo rắt giọng u buồn (Xề)
Những hạt phù sa lặng lẽ đi về trườn lên bãi vắng, con nước lớn ròng theo chuỗi thời gian
Vẫn ngập ngừng đêm đêm bên tiếng song loan, một nỗi nhớ nghẹn lòng bên vầng trăng một nửa
Một nửa theo người đi phương trời xa vắng, một nửa còn dằng dặt cuối trời Nam
Ai nắn phím so dây cho khung sầu réo rắt, thắm đọng nỗi lòng Dạ Cổ Hoài Lang
Một tiếng nhạc rơi trong đêm trường vắng bạn, tiếng thương đau lặng lẽ khối đêm dài.
3. Con nước theo trăng đầy
Nặng phù sa ngày đêm nhớ thêm
Đêm ôm dòng sông nhớ nhung
Câu đàn ai oán than chờ nhịp sông lên.
Gươm báo theo chàng đi
Ong bướm thôi xa rồi
Phu tướng ơi đây còn bài
Hoài lang dưới trăng mơ màng.