Một thế giới bao con người,
Có mấy ai thích sống cô đơn không cần yêu
Người thích sống trong hiu quạnh,
Một người nữa sống kiếp phiêu du theo gió trăng
Nhưng còn riêng mình tôi vẫn đang mãi tìm cho mình một tình yêu
Nửa kia đời tôi như đang vô hình.
Dù đã khổ đau bao lần để biết yêu không như ai vẫn hằng mơ
Người thiếu nữ tôi đi tìm, Một hình bóng cũng giống như tôi đang ngóng trông
Em là ai, phải chăng ánh dương cuối trời tôi tìm
Và dường như nửa kia đời tôi đang treo nơi chân trời.
Nàng hay đến khi tôi buồn, Nhẹ nhàng xoa đi những ưu phiền
Nàng luôn lấy con tim mình dốc hết dấu yêu nơi từng chiếc hôn.
Vết chân người tôi yêu, mờ phai dấu chông chênh tình cuối chân trời
Lặng nhìn hoàng hôn ánh dương đang mờ dần, nàng lại đến bên tôi.