[Intro:]
Chỉ có thời gian làm em quên
Không bình yên bấy lâu anh mang đến tuyệt vọng phải nghĩ về nhau
Lạc lõng em đứng phía sau, khi yêu không hậu
Cố dấu đi dòng cảm xúc bao lâu và anh cũng đã đủ hiểu
Mình mặc nhau trong những vô tâm rồi đủ kiểu
Em
Dù đến trước hay là sau, sao mà bước qua được mau những thăng trầm ấy
Anh không giữ lại gì hết em cứ cầm lấy và bỏ quên lần nữa.
1. Đôi môi 2 ta chẳng còn đậm sâu
Lòng tin thay thế bằng những vết thương
Thì em có luyến tiếc lấy những hạnh phúc mình từng trải qua
Buông đôi tay nhau vội vã cảm xúc trong anh khi em đổi thay lòng này chỉ là.
Quên để cô đơn cô đơn khi đêm về gọi tên đi
Cho vơi thêm giọt sầu đang lắng dưới ánh nắng khô nơi theo anh suốt đời
Đứng trước nơi em đùa vui
Dặn lòng mình phải thật kìm nén
Quay lưng gạt đi hết những cố gắng kia nay giờ đã tàn phai màu.
[ĐK:]
Làm sao giữ cho ánh dương kia đừng tan biến đi, theo gió bay
Ngày tháng ấy anh không quên đi được những vấn vương, ánh mắt kia
Nhưng chắc có lẽ em quên rồi
Cố níu kéo những ước mơ xa vời
Chẳng thể nói ra nhưng anh vẫn biết em đã bỏ quên.
2. Em phải bước tiếp từ đâu để tìm lại mình bình yên hôm nào
Nước mắt chỉ rơi từ khi anh đến
Nên thôi cho nhau một khoảng cách
Anh sẽ vẫn là anh em sẽ là em như bao lâu ta đã từng bỏ quên hết những kí ức không có anh.
Nhìn em không vui như ai kia vẫn nghĩ
Có lẽ từ khi phải gạt anh ra một nơi biết yêu biết thương biết nhớ một người
Mong manh như đêm vội trôi nhanh
Trong em buông xuôi dẫu có giữ lấy rồi lại vụt mất đi hết.