Bỗng có hôm mây mù ngập trời đường phố buồn
Tiếng trút mưa rã rời lạnh lùng một người hàng rong gánh cơn mưa
Tấm áo loe hoe của người hàng rong kia bây giờ nặng trĩu co đùm
Vắt mái tóc sau lưng một màu hoa răm dưới mưa
Gánh theo cả cuộc đời gánh qua từng nẻo đường từng lối đi xa dần
Mấy ai chẳng chạnh lòng mỗi khi thấy mái tóc lấm tấm nắng mưa
Tiếng mưa vẫn rì rào lắp che một gánh hàng tiếng rao run run ấy
Có ai được một lần có ai được đứng nhìn một người nặng gánh lưng còng.