Ngày ấy anh tặng em nhành hoa dại,
Mình nói hoa đẹp như một đóa Hồng
Chỉ có Anh và Em nhìn thấy hương sắc hoa nơi ven đường.
Ngày ấy ta đùa vui tình thơ dại,
Ngày ấy ta mặc bao lời chê cười,
Ngày ấy Em chỉ yêu mình Anh , chỉ có Anh thôi.
Đến một ngày vội vàng nhận thấy,
Tình yêu xưa xa khuất chân mây ,
Nụ hoa ấy héo úa trên cây,
Để Em cô đơn ngồi đây đợi chờ bóng ai?
ĐK :
Nụ hoa ấy không phải nụ hồng,
Ngày không Em , Anh có nát tan cõi lòng,
Anh ra đi thật sao ? Lời yêu nhớ không ?
Người ta nói Anh đã vội tin,
Lòng Em đau thương cho nhánh hoa ven đường,
Dù xa anh , nhưng sao, không thể quên Anh?