Em biết không anh thương em nhiều lắm, ba bốn năm rồi chẳng dám nói ra,
Anh sợ người ta chê mình nghèo khó, đen đúa quê mùa, ăn nói chẳng bằng ai,
Không có em bao đêm anh sầu nhớ, năm sáu hôm rồi chẳng thấy bóng em đâu,
Về tình duyên mẹ cha đã đính ước, em bước theo chồng mà lòng thấy buồn sau..
ĐK
Trời cao, lồng lộng mưa rào ông xa xuống ngỏ bước vào vườn hoa
Anh thương ngươì ta tại sao không dám nói, để bây giờ trách lối nhau, ân tình đành thôi hẹn kiếp sau.
Năm tháng qua a thương e nào biết, tha thiết đậm đà, chỉ có mỗi em thôi,
Rồi ngày mai mình xa nhau mãi mãi chẳng có duyên nợ tình giờ buồn miêng mang.
Chỉ còn một đêm thôi là ngày mai cách xa nhau rồi, em về bên duyên mới, anh về chiêc bóng đơn coi.
Đương yêu ta không chung lối nên đường đời mỗi đứa một nơi,
Biết là lòng buồn đau, nhưng áo mặc sao qua khỏi đầu em về làm dâu nơi đó có vui gì bên kẻ không yêu,
Thời gian chung đôi thuong mến quên sao được mối tình đầu tiên,
Em ơi, nhớ mãi không rời, nhớ mãi trông đời bóng hình anh khắc vào tim
Đêm đêm rối nhỏ bên chồng, rối nhỏ lệ lệ lòng ,em nhớ người em yêu
Bao nhiêu biển hẹn non thề, nay còn đâu nữa em theo chồng về nơi xứ xa
Duyện ta đã lỡ nhịp cầu, tan vở mộng đầu để tình trong bể dâu,
Để giờ mình mang đớn đau,
Để đời mình xa cách nhau.