Giờ còn gì thì hãy nói đi em trước khi không còn chung bước,
lạnh lùng mà chi để con tim phân ly
rồi ai cũng sẽ hiểu được.
Em cứ nói đi em cứ nói ra đi
thời gian khi không trở ngược.
Để biết được mai sau mình sẽ nói yêu nhau,
sao em không tự khắc khoải.
Để đề phòng tình mình nơm nớp
biết được một ngày như vậy mình sẽ nói chia tay.
Em có hay cơn mưa qua như một giấc mơ xa
giờ còn gì quanh ta giờ còn gì thiết tha
giờ còn gì xót xa giờ còn gì em hả?
Nơi phương trời xa lạ, em còn nhớ tới cuộc tình ta
lạc lối đơn côi trống vắng,
lệ rơi mây đen kéo tới giăng phủ bờ bến cũ...
ĐK:
Đường về một lối đi, cơn giông đang kéo về
Lạc bước chân tìm bóng ai con phố quen
Dù rằng mình cách xa, nhưng anh vẫn ngóng chờ
Dường như em đang vỗ về nơi đây
// Trôi đi trôi đi lạc về đâu, khi môi hôn trong ngất ngây
Rồi chợt có những lúc riêng mình bóng tôi
Chìm trong mênh mông dòng người đi, ôm suy tư bao nghĩ suy
Để mình anh lang thang cô đơn trên phố mưa rơi...
Rap:
Anh thực sự đã không tồn tại lúc em ra đi ;
ánh sáng thiếu vắng đi và cuộc sống
đã không còn muôn màu như nó vốn có ;
một nơi nào cho trái tim yếu ớt ?
chút hi vọng nào cho tâm trí bối rối ?
Anh đã quên là mình phải khóc như
chưa từng khi níu kéo em lại
Mọi thứ trở nên đã quá muộn khi biến thành không thể ;
thời gian trôi đi vô nghĩa trong khi
hoàng hôn đã cho anh biết con đường nào anh sẽ bước ....
đôi chân anh mệt mỏi lắm rồi anh làm tất
cả mọi thứ trong tuyệt vọng để cứu vãn 3 từ " anh yêu em "
Anh đã suy nghĩ cho đến khi không còn cảm xúc ;
anh sợ gương mặt anh lúc này ;
Anh sợ những gì đang diễn ra ;
Trong sự trốn chạy liệu anh có còn biết
ANH LÀ AI ?
nếu như sai lầm đó là 1 tội lỗi
thì có lẽ giờ em vẫn sẽ còn bên anh ;
Anh nhớ những lúc em cười và hãnh diện
khi anh là người đàn ông của em
mọi thứ mỗi lúc 1 lu mờ trên đôi mắt anh :
hình tượng về 1 tình yêu vĩnh cửu sụp đổ ;
Anh giữ chặt hình em trên tay như 1 vật vô tri vô giá ;
có lẽ sự thân thuộc này đóng băng trái tim anh ;
Anh cố gắng đi về phía mặt khuất của trái tim
để ăn năn với những sai lầm,
sự hối hận cho anh được một phút bình yên ;
giá như mọi thứ không đến quá nhanh ;
giọt nước mắt vẫn cầu xin anh được giải thoát ;
Nhưng có quá ích kỉ không em khi anh không thể điều khiển mình ;
có 1 khoảng thời gian bất động khi anh nhìn cuộc sống trôi đi ;
lúc đó anh mới nhận ra rằng thế giới này quá nhỏ bé so với em ;
vì đôi tay anh không thể níu giữ em baby
Và từng đêm trắng, mình em ngồi chờ bóng ai
Dưới sương đêm, ôm nỗi nhớ con tim lẻ loi anh ơi thấu chăng
Rồi khi đó, mình em chìm vào giấc mơ
Một giấc mơ tuyệt vời, sẽ có anh trong vòng tay
Trong vòng tay, không xa rời...
Nhớ hai phương trời, khi mình tôi đợi chờ,
khi những giọt mưa rơi mang những giọt sầu đau
mang những giọt rơi mau giữa hai bến bờ,
thì mình tôi sống trong dại khờ.
Thế mà lỡ lầm nước mắt hững hờ,
chắc là không còn có thể yêu 1 ai
đâu vì tình em đã khắc sâu trong tâm tư ngày ấy,