Tôi kể người nghe đời Lan và Điệp là một chuyện tình cai đắng
Lúc ở Gò Công 2 đứa thường mộng mơ nên chép thành bài ca.
thuở ấy Lan đi gánh nước Điệp cất bước theo sau,
đôi ta mong sau này mai lên Sài Gòn làm ăn khắm khá sắn cho ngàn villa.
Nhưng bổng một hôm, Điệp lên Sài Gòn lam bồi bàn mà bưng nước.
trước lạ sau quen ông chủ thấy mà thương nên quyết định mà tăng lương
từ đó Điệp lên như diều gặp gió, hút chích liên miên nên sinh ra bệnh ghiền
đến khi hết tiền Điệp đi quái xế trên con đường lê la.
Lan ở Gò Công chờ mong Điệp về mà tóc dài đôi ba thước.
cuối nẻo đường đi Lan có tội gì đâu sao vướng vào sầu đau.
thuở ấy Điệp như con cóc chết lê lếch bên Lan
Lan như con tôm càng, chân đi hai hàng
Điệp ơi Lan cắt tóc quên đời vì anh.
...........................................................
Bao tháng ngày chôn vùi đam mê trong làng khói trắng, mặc phí cho đời, gió ngược về đâu
bạn bè xa lánh chê cười người yêu tôi cũng ra đi mẹ cha cũng chẳng cần chi.
Bao tháng ngày xa nhà, tôi không cần nghĩ đến tương lai về sau
trong nỗi đau vật vã hành hạ thân xác tôi, nhìn cuộc đời như một cơn mê đầy
Rồi rồi một ngày kia thân xác anh điêu tàn
chẳng ai ngó ngàn chẳng ai xót thương cho thân tàn của tôi.
Bao năm qua ai cũng xa lìa tôi không tin gì nơi tôi
để cho những ai tôi trở vào trường cai để xa lánh đam mê
rồi từng đêm từng pha đớn đau, qua bao ngày tôi trở lại như xưa
nếu ai giống như tôi đừng mê làng khói trắng làm tan nát cuộc đời.
nếu ai giống như tôi đừng mê làng khói trắng làm tan nát cuộc đời.