Nhánh lá lưa thưa đu đưa nhịp võng
gió thổi đông se lòng
nhớ dáng mẹ hiền nhớ những ngày nuôi con
mẹ gian nan dầm mưa dãi nắng
công sinh thành dưỡng dục như núi cao
chín tháng cưu mang bao năm bồng ẵm
có những đêm mưa dầm
chỗ ướt mẹ nằm chỗ ráo dành cho con
rồi đông sang mẹ đan áo ấm
nắng trưa hè mẹ quạt bằng mo cau
làm sao con quên, quên được thời thơ ấu
mẹ nấu canh còng, rau đắng cá rô kho
lòng con no rồi, khôn lớn từng ngày
mấy mươi năm dài chưa một lần đền tạ nghĩa ơn
chiều năng băng qua, trong lòng buồn thương nhớ
mẹ đã xa rồi con thấy nhói tim đau
làm sao quên mùi rau đắng canh còng, con cá rô đồng
nghe lòng trĩu nặng sầu thêm
chiều đông nhớ mẹ
đôi dòng lệ đắng bờ môi