Em có bao giờ nhớ kỷ niệm xưa, hai đứa chung đường chiều về đón đưa.
Nhà Em đầu xóm lau thưa, nhà Anh một mái tranh xiêu. quanh năm nắng dãi mưa dầu.
Anh nhớ một lần chúng mình giận nhau, em bắt anh đền nụ hồng biếu em,
để em cài tóc cô dâu, cùng anh làm đám cưới nhau, mình thường nhìn ngoài phố vui.
Nhưng nay, thôi đã hết, hết thật rồi, kỉ niệm chỉ là áng mây mà thôi.
Bao năm, xa cách bây giờ gặp nhau, hai đứa ngỡ ngàng nhìn nhau, nghe lòng nức nở quặng đau.
Xưa nếu em đừng tỏ bày cùng anh, đâu có bây giờ lòng đau xót thêm, thì thôi hãy cố quen đi,
chuyện xưa đừng nhắc khơi chi, đừng để sầu hoen ướt mi. .