ngày qua ngày, với bóng đêm ngươi ko muốn thấy ánh sáng hùng hục xác thân, sức sống cạn dần tất cả chỉ là hư không sống ảo, đầu óc quay cuồng nhày nhụa với những cảm giác quên đi thời gian, bỏ mặc tất cả, tự vò nát bản thân
ham muốn, thói thường thúc giục bước mãi trên con đường mòn không lối, không có sự sống chỉ có những ảo giác cuồng si còn lại gì, đánh mất niềm tin, còn đâu tiếng nói bản thân từng ngày vút qua, ngươi hãy nhìn lại, ko thấy nụ cười đâu ...
ko có gì là muộn màng chẳng có gì là quá muộn chính ngươi tự tách bản thân chỉ có bản thân sẽ giải thoát chính ngươi bản thân - chính ngươi - giải thoát - chính ngươi ...