Người tôi yêu đã xa thật rồi,
chiều nên thơ bỗng nghe phai mờ,
bàn chân tôi lê bước đi về dưới cơn mưa nhớ người hôm xưa.
Một chiều thu nắng ngang lưng đồi,
người bên tôi ước mơ xa vời,
mình bên nhau mãi mãi không rời,
lời hứa đó vẫn như còn đây.
Biết bao nhiêu kỷ niệm giờ đành cuốn theo làn mây,
chốn xa xôi giờ người có nhớ hay chợt quên,
bài tình ca đôi ta luôn vang trong niềm nhớ,
dẫu biết mưa giăng lối về.
Đã qua đi một thời ngồi ngắm mây hoàng hôn,
Cớ sao ta từng ngày cứ nhớ mong chiều qua,
gió mưa ơi một lầncùng nhắn người xưa ấy,
ta vẫn luôn hoài mong.