Nắng mơ màng, hát nhẹ nhàng, rẽ diụ dàng dù nhẹ lên môi Làn môi ấy bao lần đón ánh lạc vào cõi mơ Có đôi lần ngỡ quen rồi, em đem gió dắt em đi về vẫn nơi ngày xưa bên nhau, anh trao cho em ngàn ngôi sao yêu Rồi anh ngước mắt ngắm thấp thoáng nơi này nắng lỡ theo mây quay về, chỉ thấy bóng em bâng khuâng, bên em anh không là mây, về theo gió Rồi em mơ rưng rưng trong nỗi nhớ anh mang về chiều nắng cho say dù vội vã Cần phải nói ra em giờ đây chẳng còn mong chờ Cần phải nói ra em giờ đây đã quá mỏi mệt Cần phải nói ra tất cả Cần phải nói ra em đã muốn rằng mình buông tay nhau Chẳng thể nào giữ cho riêng mình em một niềm hy vọng Chẳng thể nào cứ cho nhau niềm tin về cuộc sống tương lai không có thật Chẳng thể nào dối gian chính mình Chẳng thể nào cứ ôm bóng hình Hãy nghe em chỉ một lần em sẽ nói hết với anh Em .........sẽ dừng lại Sẽ không theo anh tới cuối cuộc đời Và em cũng sẽ không trách anh Vì giấc mơ kia một mình em mang Còn lại sau bao nhiêu lâu Giờ lặng nhìn nhau không nên câu Dẫu còn rất nhiều điều em muốn nói ra nhưng đến nay lúc này Chỉ còn nước mắt vây quanh em Cầu mong một trái tim yêu này đừng vội vàng mong manh Đừng lại gần em, em xin anh Để mặc mình em với nước mắt Hãy tìm đến cho người niềm vui mới trong bao nụ cười Chỉ là trong giấc mơ không tên Em cần phải biết không anh, em vẫn thật sự sống tốt .......Phải không anh ....