Anh sẽ vì em làm thơ tình ái.
Anh sẽ gom mây kết thành lâu đài.
Đợi chờ một đêm trăng nào tới, đợi chiều vàng hôn trên làn tóc.
Đợi một lần không gian đổi mới, đón hai đứa chúng ta mà thôi.
Tinh tú trời cao thành vương miện sáng.
Khai lễ đăng quang vũ trụ chong đèn.
Hoàng hậu về cao sang quyền quí, đẹp nụ cười quân vương vừa ý.
Và lâu đài mang tên tình ái, đón hai đứa chúng ta mà thôi.
Em ơi lâu đài tình ái đó, chắc không có trên trần gian.
Anh đưa em vào bằng tiếng hát, chắp đôi cánh nhung thiên thần.
Em ơi lâu đài tình ái đó, sáng trong ánh tinh cầu xa.
Cho nên cho dù ngàn năm qua, còn vấn vương đôi hồn hoa.
Anh kết lầu hoa bằng thơ tình ái.
Cho mắt em xanh đến tận muôn đời.
Chuyện tình mình chưa nghe lừa dối, lời hẹn đầu chưa đi vào tối.
Thì lâu đài mang tên tình ái, đón hai đứa chúng ta mà thôi.
Em ơi lâu đài tình ái đó, chắc không có trên trần gian.
Anh đưa em vào bằng tiếng hát, chắp đôi cánh nhung thiên thần.
Em ơi lâu đài tình ái đó, sáng trong ánh tinh cầu xa.
Cho nên cho dù ngàn năm qua, còn vấn vương đôi hồn hoa.
Anh kết lầu hoa bằng thơ tình ái.
Cho mắt em xanh đến tận muôn đời.
Chuyện tình mình chưa nghe lừa dối, lời hẹn đầu chưa đi vào tối.
Thì lâu đài mang tên tình ái, đón hai đứa chúng ta mà thôi.
Chuyện tình mình chưa nghe lừa dối, lời hẹn đầu chưa đi vào tối.
Thì lâu đài mang tên tình ái, đón hai đứa chúng ta… mà thôi… !