Mình tôi bước chân âm thầm, về thăm phố quen ngày xưa. Hàng cây vẫn xanh màu lá, ngọc lan vẫn hai ven đường.
Dừng chân ghế đá năm nào, chợt nhớ lúc ta ngày xưa. Còn đây vẫn nguyên dòng chữ, mình đã khắc tên hôm nào
Một chiếc lá rơi nhẹ nhàng, và rồi mùa thu cũng qua. Ngày đó trong tôi đâu rồi, kỉ niệm ùa về quanh đây.
Lòng bỗng nhớ em vô bờ, nhẹ nhàng anh giơ cánh tay. Gạt hết nước mắt trên mi, mà sao dòng lệ vẫn rơi
Mình đã xa bao năm rồi, mà lòng anh chẳng thể quên. Rồi biết bao đêm mong chờ, là bấy nhiêu ngày yêu em
Giờ em ở nơi phương nào, người có biết anh chờ mong. Hằng đêm vẫn mơ về em, dù biết giấc mơ tan dần