[thơ]
Mấy cánh mai vàng đợi gió xuân
Đường xa đã mõi gót phong trần
Bâng khuâng dạo bản đàn năm cũ
Một chút ân tình gởi cố nhân
[câu 1]
Đêm gặp nhau nơi bến nước năm xưa khi trăng
khuya bắt đầu ngã bóng, bến Tầm Dương trong
một đêm sương lạnh, rượu Hoàng Hoa nhấp cạn
dưới khoang ... đò [HÒ]
Trăng đã lên cao trong giờ phút hẹn hò [HÒ]
Em hãy chờ tôi so dây nắn phím
Để em ca bài Dạ Cổ Hoài Lang [XÊ]
[Dạ Cổ Hoài Lang]
Từ là từ phu tướng
Bảo kiếm sắc phong lên đàng
Vào ra ngóng trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Gan vàng quặn đau (í i)
(tiếp Vọng Cổ câu 1)
Mảnh trăng vàng lồng lộng giữa trời cao
như cũng nặng tình với bài ca Dạ Cổ [CỐNG]
[câu 2]
Đắp mảnh chăn đơn cuộn mình trong giấc ngủ
Đôi mái đầu xanh ấp ủ tấm chơn tình [HÒ]
Quên cả ngày mai sẽ cất bước đăng trình [HÒ]
Bếp lửa tàn tro qua đêm dài tắt lịm
Tiếng chim hót rộn ràng báo hiệu buổi bình minh [XÊ]
Sương trắng bồng bềnh trên bốn mặt trường giang
Giờ đưa tiễn người đi kẻ ở [XANG]
Như một vầng mây trôi đi không định hướng
Lữ khách lên đường, cô lái đứng nhìn theo [XANG]
[CHIÊU QUÂN]
Như chim trời lẻ bạn
==
chim bay về nơi vô định
trời xa đất lạ
trong mây khói mịt mùng
==
Kiếp giang hồ, mỏi gót phong sương
một chiều qua bến lạnh
bỗng nhớ đến một người
[câu 5]
Ba năm sau anh mõi gót phiêu linh có dịp về ngang bến cũ,
chiếc đò xưa vẫn còn buông neo dưới tàn cây cổ thụ
Nhưng cô gái năm xưa đã cất bước theo ... chồng [HÒ]
Bến nước Tiền Giang vẫn lạng lẽ xuôi dòng [HÒ]
Tôi đứng bơ vơ nghe hồn chết lặng
Nhớ nhung hoài bài Dạ Cổ Hoài Lang [XÊ]
[Dạ Cổ Hoài Lang]
Đường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Đêm luống trông tin bạn
ngày mõi mòn như đá Vọng Phu
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
lòng xin chớ phụ phàng
(tiếp Vọng Cổ câu 5)
Tiếng sáo vi vu trên bến chiều hoang vắng
Tôi ngỡ tiếng ai ca hòa lẫn mấy cung đàn [XỀ]
[câu 6]
Trận gió cuối mùa lá chết rụng đầy sân
trên sông con đò nhỏ bập bùng ánh lửa [XANG]
Một thiếu phụ còn ngồi đan áo
cất tiếng ca buồn não nuột ru con [CỐNG]
[Dạ Cổ Hoài Lang]
Chàng hỡi chàng có hay
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây
Biết bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắc cầm đừng lợt phai (í i)
(tiếp Vọng Cổ câu 6)
Thiếu phụ nhìn tôi rưng rưng đôi mắt lệ
Ôi cô gái năm xưa đã tay bế tay bồng [XỀ]
Nhìn con đò trên sông nước mênh mông
Tôi nghe tim đau buốt như mảnh tình tan vỡ [XANG]
Người yêu nay đã theo chồng
vẫn nhớ trong lòng bài Dạ Cổ Hoài Lang [HÒ]