Đêm nay, dòng sông lạnh vắng, có chuyến đò lạc bến chơ vơ.
Em tôi, một mình lặng lẽ, mãi trông về về nơi rất xa.
Xa xa mộ mái ấm gia đình, một gia đình rộn tiếng cười vui, buồn phận mình nước mắt em rơi.
Tuổi thơ em chẳng có niềm vui, không ấm no và hạnh phúc như bao người.
Không có cha và chẳng có một mái nhà, và dòng đời thì còn nhiều sóng gió.
ĐK: Cuộc đời ơi, hãy cho em ước mơ nhỏ nhoi, để mai đây, giữ em tôi lớn khôn thành người.
Cuộc đời ơi, hãy cho em ước mơ nhỏ nhoi, để em tôi vẫn khát khao chắp cánh vào đời.
Đêm đêm, ngoài hiên quạnh vắng, có bóng người ngồi vẫn đâu đây.
Em tôi, một mình ngồi khóc, khóc cho đời dòng đời đắng cay.
Thân em một đứa bé không nhà, chỉ ngậm ngùi chẳng có niềm vui, giữa dòng đời, lạc lõng chơi vơi.
Và em mơ hạnh phúc nhỏ nhoi, được ấm no và được sống như bao người.
Mong có cha để dìu dắt em đến trường, nhưng thật ra chỉ là điều mơ ước.
ĐK: Cuộc đời ơi, hãy cho em ước mơ nhỏ nhoi, để mai đây, giữ em tôi lớn khôn thành người.
Cuộc đời ơi, hãy cho em ước mơ nhỏ nhoi, để em tôi vẫn khát khao chắp cánh vào đời.