Hook:
Nếu Stress thì làm sao
ey
Nếu stress làm thế nào?
ey
nếu stress thì kiếm âm nhạc mà ta thả hồn nó vào
ey
Verse 1:
Ánh nắng chói chan qua màn cửa
Nhắc mấy đứa bây đi làm nữa
sáng sáng phố đông chật người qua
khói bay mịt mù thật lười quá
Xin chào các bạn nhỏ
welcome to thành phố
Nơi mà không còn chỗ trống, mọi người phải bu lại thành tổ
Xe lam, xe đạp, xe xích lô
xe hơi xe bắt chó Người đi bộ tự xích vô
Ngó trước ngó sau nếu mà nhà thương ko thích vô
muốn đi thật xa nơi mà chỉ còn ta với ta
Phải chi mảnh đất chật chội này phút nào đó đươc nới ra
Ta ghet cảm giác đô thị nơi mà sức sống thật tràn trề
ghet luôn cả những sớm trưa oi bức ôi rất nóng như tận thế
Đôi khi muốn ôm mọi người hỏi sao cứ tỏ ra bận thế
Thôi đi quẳng mối nỗi âu lo bạn ơi quê ta mình cùng về
Ta mơ về một không gian chỉ có gió và màu xanh của cây
Trưa trưa nằm mơ giữa nó mà thấy như đang nằm giữa mây
Nghuênh ngoang ta hát vài câu ta muốn tự do thế này
Thênh thang rộng lối mình ta ta đi ko sợ ai đạp đế giầy
Ta đuổi theo làn gió, với tay mong chạm được ngàn mây
chỉ mong 1 lần được chạm nó, quên đi những ưu phiền gần đây
Hook:
Nếu Stress thì làm sao
ey
Nếu stress làm thế nào?
ey
nếu stress thì kiếm âm nhạc mà ta thả hồn nó vào
ey
Verse 2:
Cô em xinh xinh hỏi sao em đứng có 1 mình
Bông lúa ngẩn ngơ khẽ nói với tôi rằng em vẫn đang đợi người tình
Gương mặt đôi mươi nhợt nhạt, mắt em hướng về xa lắm
Nới chỉ có chàng trai trẻ, yên bình và hạnh phúc ghé qua thăm.
Người mẹ lăng đi 1 lúc nhìn con cười nhạt nước mắt bà thầm giấu
con gái mẹ ngoan ngày đó đã ko còn xa lắm đâu.
Hàng cây hai bên đến nay chắc cũng đến mùa thay lá
Đoan đường con gái phải đi là quãng đời người Mẹ đã trải qua.
Đứa em ngây ngơ vẫn có thể thấy được nỗi lòng của mẹ
Cơ sao cô em bây giờ vô tâm lại có thê thua 1 đứa trẻ
ngày mai nó biết nếu cô đi rồi chắc Mẹ sẽ buồn lắm
Ngôi nhà đã trống lai càng thêm trống vì đến giờ bố vẫn biệt tăm.
đừng khóc mẹ nhé, ngày đó sẽ đến, mệ biết rõ
hay nhu moi ngay, me ơi mọi chuyện để con cứ việc lo
Không gian này yên ắng quá có thể nghe được tiếng rít thầm
Qua đêm nay có lẽ người mẹ đó, ngày về cô gái cũng ít thăm
Họ ghét sự trống vắng có lẽ họ ghét cái sự yên bình này
Họ thét lên trong khoẳng lặng và họ càng ghét nó ngày qua từng ngày