Mùa đông sang bàn tay khô,
thèm được nắm lấy nhau cho nhau hơi nồng nàn hay,
sợi rơm khô nằm im nghe,
từng đợt gió bay qua trên con đường về chiều đông, trắng hơi sương buồn, tóc bay cũng buồn,
bay hết lên không trung đi tiếng ca này.
Này sao trên cao nhìn rơm bay lên này,
ta thì ta sẽ giấu nụ hôn mềm.
Dang đôi tay này, ôm rơm đi này,
yêu lại thôi như chút cỏ rơm tinh khôi đầy.
Vì rơm xinh, vì rơm ngoan,
vì được hát mông lung suốt trên cánh đồng thơ ấu. Đừng bay lên, nằm im nghe,
để ta gối lên rơm say cơn mơ ngày đông đang, trắng tinh con đường, khóc nơi sân vườn,
thôi nhé/ ta đưa rơm về cuối con đường.
Này môi ta khô rồi, rơm bay đi rồi,
thôi thì ta sẽ gắng mùa đông này.
Bay lên đi nào, bay xa đi nào,
ta mình ta ôm chút cỏ rơm/ đam mê này. ,
bay hết /lên không trung đi tiếng ca này