Ai có quay về đường ngõ vắng, sỏi đá âm thầm đợi bước chân người. Trời chiều vạt nắng chênh vênh, hoàng hôn nhớ tiếng chim quen nhẹ lay từng chiếc lá rơi bên thềm.
Đêm vẫn nhắc hoài về ai yêu dấu, cho dẫu mai này em bước qua cầu. Nhủ lòng em vẫn yêu tôi, để vườn xưa bớt đơn côi khi bóng chiều xuống mưa thu nhẹ rơi
Đâu còn gì hỡi thiên đường đã mất. Xa thật rồi hỡi men tình chất ngất. Bóng đêm như len vào từng ngõ vắng, bước chân lạc loài đi về đâu?
Ai đã quên rồi vầng trăng yêu dấu, đêm có hay rằng ai bước qua cầu. Tình nào vỗ cánh xa khơi, thẫn thờ ngồi ngắm lá rơi, còn riêng một giấc mơ trong lòng tôi.