Ngọn đèn lay trong đêm toả lan góc phòng.
Chập chờn phiêu du em mang mác buồn.
Bờ tường kia in lên, bóng anh thẫn thờ,
Để rồi nghe cô đơn ôm lấy mình.
Anh ngồi đây monh chờ em từng đêm từng phút giây,
Bên đèn khuya căn phòng sao lạnh hơn nơi này.
Như hoài công bao ngày qua in chợt bóng anh
Mình anh thôi......
ĐK:
Nhớ khi hôn em bên đèn cày dịu dàng soi,
Chiếc hôn ngày ấy như lung linh sao ngọt ngào,
Và nơi đó biết bao kỉ niệm về một chuyện tình như mơ.
Đến khi em đi căn phòng buồn còn mình anh,
Bóng anh ngồi đó quay lưng mong quên kỉ niệm,
Làm sao biết nỗi đau về một người dành trọn tình yêu