Khi mái tóc phai đi từng chiều,mẹ kể lại những chuyện ngày xưa.Chuyện ngày xưa con của mẹ mới chào đời kia,hay ngủ vùi trong vòng tay mẹ con là thịt máu này mẹ chia.
Khi cất tiếng con thơ gọi mẹ ,mẹ bồi hồi quên lãng vì vui.Mẹ quên đi bao ngày dài mang nặng đẻ đau,bao nẻo đường nắng dội mưa gào,bao buổi chợ vất vả cần lao.
Mẹ thương con như suối nguồn vẫn tuôn trào về dòng sông xa ,mẹ thương con bao tháng ngày ,vẫn cánh cò chở nặng thương yêu,mẹ lặn lội ốc còng,mẹ cặm cụi ngọn rau.
Mẹ thương con như biển rộng đến khi nào biển cạn con ơi!mẹ thương con thương suốt đời,suốt một đời khổ nhọc sơn khê.Vì bầu trời của mẹ là nụ cười của con.
Con vấp ngã trên con đường nào,mẹ quặn lòng thắt ruột vì đau,mẹ đau hơn khi con hờn dỗi mẹ ngày nao.Theo cuộc đời sóng cuộn mưa gào,quên mẹ già trước cửa chờ trông.
Ao ước mấy con yêu của mẹ,lại ngoan hiền như những ngày xưa.Ngày xưa đó con nhớ lại những lời mẹ ru,chớ quên giọt máu đào dâng trào,chớ quên sợi rốn liền ruột gan.
Mẹ thương con như suối nguồn ....... vì bầu trời của mẹ là nụ cười của con..