Khi anh lặng yên một khoảng giờ đợi chờ sao một phút giây thất vọng vì anh.
Buồn lắm đó.
Miên man từng giây một sớm lạnh và trong đôi môi tim từ tối đến gần sáng anh có nhớ em.
Những cơn mưa nhưng sao vơi đầy giữa đêm lạnh nhớ anh, những cơn mơ kia lại sớm quay về cạnh em để em muốn nói.
Biết khó nói anh đâu hay vẫn cứ tiếc nuối theo ngày anh đi, và để bao yêu thương này sẽ mau đẹp trời một mình em quá lâu.
Có những tối anh đi chung, vẫn cứ cố gắng đẹp tình bên nhau vì sao trái tim anh mãi hững hờ.
Sớm thức giấc nghe môi đã không muốn cười, điệu nhạc trong đêm buồn giã giời
Có những lúc em đã thôi không cần anh kề
Rồi có lúc em đã khóc trên con đường về !