Lối nào vào tình yêu mà không thương, không vấn vương, đợi chờ
Không gian dối mập mờ, không ngọt ngào đầu môi
Ai buông câu thơ để hồn ta ngẩn ngơ
Lạc vào ngỏ bơ vơ, tìm về hoài không nhớ?
Lưới tình người đã giăng, để cho ta như kẻ điê dại khờ
Ta như gã si tình yêu mà chỉ làm thinh
Sao yêu em chi để lệ hoen khóe mi
Người gây ra thương] hớ, xong rồi người thờ ơ!
Lưới tình người đã gây cho ta bao đêm nằm lạnh gối đầu
khói bạc màu suy tư trăng chênh chếch đứng lẻ loi
Giờ ôm gối ngậm ngùi, thương ngày tháng qua rồi, lời buồn vỡ trên môi
Lưới tình còn mình ta bao tơ vương, ôi lời ngọt chán chường
Biết rằng phải quên mau ôi nhung nhớ có là bao
Người cho ta si mê lắm ê chề lưới tình giờ người chê