Bỗng nhiên những cảm xúc của em và anh
Không đậm sâu giống như khi xưa nữa rồi
Khoảng cách ngày một quá xa mà em nào đâu có hay
Cứ kéo dài rồi tiếng yêu nhạt dần
Anh vẫn chỉ là anh của những ngày xưa
Vẫn thường hay thói quen thức đêm mỗi ngày
Để mong được em nhắn tin, để nghe được giọng nói em
Sáng thức dậy lòng nhớ em vô cùng (người hỡi)
ĐK:
Tại sao em không hiểu cho anh để anh phải hy vọng
Muốn nghe thấy được câu là em nhớ anh!!!
Thật tâm anh không thể làm được những suy nghĩ trong đầu
Nhiều khi muốn quên hết và ra đi chẳng bận lòng
(Nếu ai nói anh khờ, anh cũng xin chấp nhận, có đau mấy thì anh cũng tự đứng lên)