Lỡ thương anh rồi, em biết phải làm sao
Lỡ thương anh nhiều, đêm ngày em cứ ra vào
Nhà anh cột xiêu vách lá, thân nghèo không ba, không má
Đã thương em rồi, anh đâu dám trèo cao.
Những đêm trăng buồn, anh đứng đợi bờ sông
Để em bên sào trong lòng thương nhớ dâng trào
Làm sao mà anh dám tới vì đời ngăn chia hai lối
Em trong sang giàu còn anh nghèo rớt trái mồng tơi.
Anh ơi đã thương nhau rồi
Thì xin anh giữ trong tim những kỷ niệm xưa
Những chiều mưa mình đón đưa nhau về
Hai đứa nguyện thề mãi không rời xa.
Con mẹ cha đồng ý duyên đôi mình
Anh hứa chung tình cho đến muôn đời sau
Dù non cao biển lớn hay sông dài
Anh cũng không ngại gian khó
Chỉ cần có em trong vòng tay.